XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

The Sweet Sin - Tội Lỗi Ngọt Ngào


Phan_10

“Xin lỗi, tôi e rằng mình không nghe rõ.”

Hermione nhắc lại câu đó thật lớn, thậm chí còn nhấn nhá từng từ một. Bầu không khí yên lặng bao trùm khi cô kết thúc.

“Ừm,” chiếc gương nói sau vài phút, “tha lỗi cho tôi nhưng tôi đã nghĩ chuyện này rốt cuộc rồi sẽ đến.”

“Không phải cả bà nữa chứ!” Hermione hét toáng lên khó chịu. “Pansy cũng nói y chang. Tại sao ai ai cũng biết điều này sẽ đến ngoại trừ tôi? Tôi đồ rằng bà có khả năng đoán trước tương lai."

"Tôi cũng biết Pansy nói thế," chiếc gương nói thản nhiên. "Tôi chứng kiến mọi chuyện cho dù cô không thấy tôi ở đây. Tôi nhận ra điều đó trước cô, lần đầu tiên cậu ấy bước vào căn phòng này và chỉ nhìn cô, tôi đã biết tất cả.

“Nhưng làm thế nào?”

“Chuyện này không dễ gì mà giải thích cho cô được, cô Granger. Đó chỉ là linh cảm của tôi.”

“Nếu nó hiển nhiên như những gì bà nói,” Hermione nói tuyệt vọng, “Làm sao nó có thể không… đúng? Ý tôi là --- sao một điều tự nhiên có thể sai được?”

Chiếc gương mỉm cười với Hermione. “Cô là một người thông minh, nhưng kiến thức chỉ giúp cô phần nào thôi. Đôi lúc, cô phải gạt nó sang một bên và tin vào trái tim mình.”

“Chuyện này đúng là…” Hermione nói, nhăn mũi và cố gắng tìm từ chuẩn xác, “… cũ rích.”

“Đó là lý do tại sao những lời khuyên bị cho là ‘cũ rích’ trở thành cũ rích. Chắc vì chúng được tin dùng lắm thì mới được được nhắc đi nhắc lại như vậy." Nói rồi, gương mặt trong gương mỉm cười với Hermione và biến mất.

Khi những gợn sóng cuối cùng trên bề mặt gương tan biến, Hermione tức mình lẩm bẩm. “Hãy nghe lời trái tim mách bảo!” cô bật ra cay đắng. “Có vẻ như dạo gần đây trái tim này không dẫn tôi đi đúng đường.”

Cô đứng bật dậy và đá chiếc ghế đẩu sang một rồi đi về phía chiếc giường. Cô giật lấy chiếc váy gần nhất và mặc vội vào rồi vội vã lên lầu đến phòng ăn.

--------

Chiều hôm đó, khi Hermione đi lên lầu hai , cô ngạc nhiên khi thấy Thomas đùng đùng lao ra khỏi phòng mình, phừng phừng giận dữ khi cậu bé cố đẩy đứa em đang bám đuôi cậu đi.

“Kathy, đi chơi chỗ khác đi!”

“Nhưng Tommy, em muốn đi cùng anh!”

Cả hai đứa cùng đứng khựng lại khi trông thấy Hermione. Phản ứng của chúng thì khá là khác nhau, trong khi khuôn mặt Thomas tối sầm lại thì khuôn mặt Kathryn lại sáng bừng lên.

“Hermyne!” cô bé hét, chạy lại chỗ Hermione và ôm chân cô thật chặt.

“C-chào cháu Kathryn,” Hermione lắp bắp, suýt thì mất thăng bằng. Cô tóm lấy thanh vịn để đứng cho vững, rồi hỏi, “Cháu đang làm gì vậy?”

“Tommy nói anh ấy định đến một nơi rất quan trọng nhưng nhất quyết không cho cháu theo cùng.” Cô bé chề môi và nhìn lên Hermione như thể đang cầu xin cô hãy bảo Thomas thay đổi quyết định.

“Cháu định đi đâu, Tommy?”

Thằng bé càu nhàu. “Không phải chuyện của cô.”

Hermione cau mày. Mặc dù đã quen với thái độ của cậu lớn nhà Malfoy, cô vẫn thấy khó chịu phần nào. Nhưng cô cố gắng lờ đi cơn giận của mình và nói bằng giọng bình thường nhất có thể, “Cô chỉ cố gắng ---”

“Cư xử phải phép, anh Tommy!” Kathryn đột nhiên cắt ngang. Hermione nhìn xuống và ngạc nhiên khi thấy cô bé đang trừng mắt nhìn anh trai mình. “Cô Hermyne sẽ mách mẹ.”

“Cứ làm như mẹ quan tâm vậy,” Thomas cười khẩy. “Mẹ chẳng đời nào tin một con Máu bùn ngu ngốc cả.”

Cái cau mày của Hermione hằn sâu hơn. Cô chỉ chực muốn nói với Thomas rằng mình và Pansy không còn thù hằn gì nhau nữa nhưng rồi cũng kiềm chế lại. Thay vào đó cô nói, “Cô chắc mẹ cháu không muốn cháu rời đây mà không bảo với ai hết.”

“Chỉ cần ba biết là được rồi,” Thomas bật lại. “Tôi đi đây và chẳng có gì ngăn được cả.”

“Nhưng Tommy, em ---”

“Kathy, im mồm!”

Mắt Hermione mở lớn. Giọng nói độc địa của cậu bé là điều mà cô chưa bao giờ nghĩ có thể thoát ra từ miệng của một cậu bé 5 tuổi. “Tommy, ăn nói cẩn thận,” cô nói gay gắt.

“Đừng có hòng tôi nghe lời loại người như cô,” thằng bé đáp xấc xược, đảo mắt. Rồi, cùng với đó, nó đi vượt qua Hermione và Kathryn rồi bắt đầu chạy xuống cầu thang.

Kathryn bật khóc ngay tức thì. Trước khi Hermione có thể dỗ dành cô bé thì cô bé đã thả chân cô ra và chạy đuổi theo Thomas.

Khi Hermione dõi theo bóng dáng đang xa dần của hai đứa trẻ, cô cảm thấy một cơn nhức nhối của tội lỗi. Nhiệm vụ của cô là trông chừng chúng để chúng không vướng phải bất cứ nguy hiểm gì. Nhưng khi cô thấy Thomas đẩy cửa nách dẫn ra khu vườn, cô mới chợt hiểu ra.

Như những gì Pansy đã nói: Thomas vừa mới bắt đầu bước vào đợt tập dượt trở thành Tử Thần Thực Tử. Khi những lời nói của Pansy lóe lên trong tâm trí cô, Hermione ghép nối các chi tiết lại với nhau. Sự vắng mặt thường xuyên của cậu bé, tâm trạng bất ổn, thái độ khắc nghiệt với cô em gái… mọi thứ đều rõ rành rành. Sau rốt, Hermione vẫn còn nhớ như in những gì Harry nói với cô hồi năm sáu về việc Draco thi thoảng lại lặn mất tăm. Tất nhiên đó không phải vì hắn ta tập dượt gì cả vì lúc đó hắn đã là một Tử Thần Thực Tử rồi. Nhưng Hermione vẫn không thể không thấy hai tình huống này giống nhau.

Nhận thức này giúp Hermione nhớ ra một điều: lời hứa của cô với Pansy. Cô thấy nôn nao khi nhớ ra mình phải thay mặt Thomas nói chuyện với Draco về quyết định của Chúa Tể Hắc Ám. Nhưng, cô tự nhủ, cũng chẳng có mấy cơ may cho cô hành động – vì dù sao Draco cũng thường xuyên xa nhà trong khoảng thời gian dài, về nhà được một hai ngày rồi lại đi. Dạo gần đây Hermione cũng không có cơ hội nói chuyện mặt thẳng mặt với hắn, và mặc dù bản thân cũng thấy nhẹ nhõm, một phần trong cô lại nhớ nhung hắn.

Chẳng có việc gì làm và thấy lo cho sự an toàn của lũ trẻ, Hermione bắt đầu hướng xuống cầu thang. Cô xuống đến tầng một rồi nhanh nhẹn đến bên cửa nách, mở ra và bước vào vườn.

Để cho bản năng dẫn lối, Hermione bước đến khu vực khá tối của khu rừng phía sau vườn. Cô di chuyển thật nhẹ nhàng, vừa để nghe cho rõ vừa để không bị Thomas hay ai đó đồng hành cùng cậu bé phát hiện.

Có khi cậu bé còn chẳng ở đây, cô thầm nghĩ trong bực bội khi nhìn quanh quất khu đất trống hoang tàn, có khi cậu bé rời---

Dòng suy nghĩ của Hermione đột nhiên bị cắt đứt khi cô nhìn thấy một tia sáng đỏ lóe lên phía bên trái. Cái múi cơ của cô ngay lập tức căng ra, cô lò dò đến một bụi cây gần đó và nhẹ nhàng gạt một vài cành cây ra để quan sát.

Thomas đang ở đó, hai tay cầm chặt cây đũa dường như hơi quá khổ so với cậu, khuôn mặt nhỏ trẻ thơ của cậu nhăn lại để tập trung cao độ. Bên cạnh cậu là một ông già lùn tịt với chòm râu dài đen và đôi mắt hí tối sầm. Hình như ông ta đang lầm bầm chỉ dẫn cho Thomas.

Mồ hôi chảy dọc xuống hai bên má của Thomas, nhưng cậu vẫn nghiến chặt răng và hét, “Stupefy,” và quơ đũa về phía một con bướm gần đó. Con bướm, bị trúng tia sét đỏ, đông cứng lại giữa không trung rồi rơi xuống đất. Thomas liền bật cười rạng rỡ.

“Giỏi lắm, giỏi lắm,” lão phù thủy nói, nghe có vẻ nhẹ nhõm. “Tất nhiên đó chỉ là kiến thức căn bản thôi nhưng tôi nghĩ cậu đã làm đủ tốt để được khắc dấu vào tuần tới đây.”

Trong một khoảnh khắc, Hermione thề rằng cái nhìn thoảng qua trên gương mặt Thomas trước thông tin này là sự sợ hãi, nhưng rồi cậu bé quay mặt đi và định đút đũa vào túi. Nhưng ông già kia nói “Không!” vô cùng gay gắt và giật cây đũa từ tay Thomas.

“Đồ của cậu đâu mà giữ,” ông ta nói giận dữ trước khi đẩy mạnh Thomas và vội phóng đi.

Hermione há hốc mồm khi nhận ra ông ta đang tiến về phía mình đúng lúc cô ném mình phía sau một cái cây. Khi người đàn ông già béo ú đi sượt qua bụi cây, chiếc áo choàng dài của ổng bị vướng vào mấy cái cành. Với một tiếng càu nhàu, lão giằng mạnh chiếc áo, không may xé toạc mấy cái túi. Hình như lão không biết chiếc đũa bị rớt lăn xuống đất.

Từ chỗ nấp, Hermione ngay lập tức thấy chiếc đũa rơi. Cảm giác liều lĩnh trào lên trong cô và tự nhiên cô muốn chộp lấy và giữ nó.

Không, mình không được phép, cô tự nhủ với bản thân khi quan sát Thomas đi theo hướng ngược lại, một mắt thì nhìn cậu bé, một mắt thì dán vào cây đũa. Mình có thể bị giết nếu trộm một cây đũa. Và… mình cũng có được dùng pháp thuật đâu.

Những ngón tay Hermione, ngược lại, đang chầm chậm lần mò về phía cây đũa bất chấp ý chí của cô. Cuối cùng thì chúng cũng cầm được một đầu, và tự tiện đút vào túi chiếc váy cô đang mặc.

Một luồng adrenaline cùng với cảm giác tội lỗi chạy dọc cơ thể Hermione và cô đột ngột nhảy dựng lên. Mặc dù nhận thức được mình vừa mắc trọng tội nhưng cô vẫn muốn thử cây đũa xem sao, cô bắt đầu vội vã trở lại phủ, cây đũa cứ đập vào chân mỗi bước cô đi.

Hết chương XX

Chương XXI: HỎA TỰ

Và tôi không muốn thế giới thấy mình

Vì tôi không nghĩ họ sẽ hiểu

Khi mọi thứ tan vỡ

Tôi chỉ muốn em hiểu con người tôi

Và tôi không thể kiềm lại những hàng lệ khi chúng chẳng thể nào chảy được nữa

Hay khoảnh khắc sự thật trong lời nói dối của em

Khi mọi thứ cứ như trong phim vậy

Máu chảy khiến ta cảm thấy mình đang sống

Goo Goo Dolls – Iris

_______

“Hermione?”

Cơ thể Hermione cứng lại. Dù lưng đang dựa cửa, cô vẫn biết người viếng thăm là Draco. Cô cũng biết rằng mình đang cầm một cây đũa mới (Hermione đã dành phần lớn buổi tối cố gắng thử vài bùa chú phức tạp mà mình vẫn còn nhớ được từ hồi học Hogwarts, nhưng không tiến bộ gì mấy) và nếu Draco bước thêm một bước nữa, hắn sẽ thấy nó mất.

Vội vàng, cô nhồi chiếc đũa vào túi khi quay lại, cầu nguyện rằng hắn không thấy những gì cô vừa làm. “Vâng?” cô hỏi, giọng cao hơn bình thường. Cô cố bịa ra một cái cớ cho sự đỏ mặt của mình, “tôi vừa mới mặc quần áo xong.”

Draco gật đầu. May mắn thay, hắn có vẻ bị phân tâm nên không để ý thái độ đầy tội lỗi của Hermione khi hắn vươn ra nắm tay cô. Trong vài giây ngắn ngủi, Hermione nghĩ có lẽ hắn đã thấy cô cầm đũa và tính đòi nó lại nhưng hắn bảo, “Em đã cho Thomas và Kathryn ngủ chưa?”

“Rồi,” Hermione đáp lại, giọng bình thường hơn khi biết chắc Draco không để ý tới vẻ mặt tội lỗi của mình. “Hai đứa đã ngủ rồi, có lẽ vậy.”

“Vậy đi với tôi. Có vài thứ tôi muốn cho em thấy.”

Hermione chớp mắt, nhưng Draco đã nắm chặt tay cô và kéo theo hắn. Cô làm theo. “Anh dẫn tôi đi đâu thế?” cô hỏi khi cả hai leo lên bậc thang đá phủ bụi dẫn tới lầu một và bắt đầu bước tới cầu thang chính.

Draco không trả lời, mà vẫn giữ khuôn mặt sắt đá khi bước một lần hai bậc.

“Chúng ta đang đi đâu đây?” cô lặp lại khi Draco không dừng lại ở lầu hai và cứ tiếp tục đi lên tới lầu ba.

“Tôi muốn em thấy vài thứ,” hắn đáp thẳng thừng.

Tôi biết,” Hermione trả lời khó chịu khi cô cố bắt kịp bước chân lẹ làng của hắn. “Anh nói với tôi điều đó vài lần rồi, cảm ơn.”

“Và em cũng đã hỏi tôi chúng ta đang đi đâu cũng khá nhiều lần rồi đấy,” hắn cáu kỉnh. “Kiên nhẫn, chúng ta sắp tới rồi.”

Hermione chìm vào im lặng khi cô đuổi theo Draco trên những bậc thang còn lại. Khi họ tới lầu ba, hắn bắt đầu bước dài không do dự về phía hành lang bên phải. Mắt hắn dò xét bức tường như đang tìm kiếm một thứ gì đó; cuối cùng, hắn đã tìm thấy thứ mình cần kiếm và dừng trước tấm thảm thêu hình hai con rồng.

“Tôi tưởng – tôi tưởng tôi không được đến tầng lầu này chứ,” Hermione lo lắng, cố cư xử như thể mình chưa bao giờ thấy những tấm thảm dệt công phu xung quanh. Thế nhưng, Draco chẳng để tâm gì đến cô mà chỉ nhìn chăm chăm vào tấm thảm. Một lúc sau, hắn với tay và đẩy cái núm tròn nhỏ mà Hermione biết trước là thứ kích hoạt cánh cửa bí mật.

Không nghi ngờ chi, tấm thảm sáng lên với tiếng roẹt không rõ để lộ ra lối vào căn phòng bí mật. Không nói một lời, Draco nắm chạy tay Hermione và kéo cô qua những sợi len lơ lửng trước lối vào. Khi họ đã bước vào trong, bức tường lập tức biến mất khỏi tầm nhìn phía sau họ, không để lại bằng chứng gì cho thấy nó từng ở đấy vài giây trước đó.

“Em là người đầu tiên tôi đưa tới đây,” Draco nói dứt khoát, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

Hermione nuốt khan và gật đầu. Cô cố nói điều gì đó, nhưng những con chữ cứ lạc mất nơi đầu lưỡi và cô chỉ còn cách nhìn chằm chằm vào những bức vẽ và tượng xung quanh mình với sự kinh ngạc xen lẫn tò mò giả tạo.

“Tất cả đều là Iris,” Draco giải thích.

“Nhưng vì sao?” Hermione hỏi, bày tỏ nỗi thắc mắc cứ treo lơ lửng nơi đầu lưỡi kể từ khi cô khám phá ra căn phòng bí mật. “Tại sao anh lại giấu tất cả những… thứ này ở đây?”

Draco thở dài và bắt đầu bước chậm rãi xung quanh căn phòng, để ánh nhìn của mình lang thang hết bức chân dung này đến bức khác. Cơ gò má hắn giật nhẹ khi hắn ngang qua bức tranh Iris mà Hermione đang dừng lại để xem xét, nhưng rồi hắn tiếp tục. Có lẽ một phút đã trôi qua khi cuối cùng hắn cũng mở lời.

“Tôi không thể chịu được khi hình ảnh cô ấy cứ chờn vờn trong tâm trí mỗi ngày. Nó quá khó khăn cho tôi khi nhìn thấy cô ấy dù nàng đã đi mất, nhưng đồng thời, tôi không thể tự mình vứt bỏ tất cả những thứ này. Đó là những thứ duy nhất còn sót lại nhắc nhở về một thời tốt đẹp trong đời tôi. Tôi có kí ức, nhưng không đủ. Bỏ đi hoàn toàn những gì nhắc nhở tôi về gương mặt của Iris khỏi cuộc đời tôi cứ như lấy đi hơi ẩm của ngọn lửa và chỉ chừa lại ánh sáng.”

Draco dừng lại một chút bên một bức chạm trổ bằng cẩm thạch hình ảnh Iris chĩa đũa phép ra như thể sắp sửa thực hiện một bùa chú. Hắn chạy những ngón tay của mình nhẹ nhàng nơi bờ vai của cô ấy, nhăn mặt, rồi tiếp tục.

“Tôi che giấu căn phòng này vì không muốn ai tìm ra nó. Phần nào, tôi thật ích kỉ khi làm thế. Tôi không muốn chia sẻ cô ấy cho ai cả. Tôi không muốn một ai khác làm hỏng mất sự thuần khiết tôi vẫn luôn thấy nơi những bức chân dung này. Cô ấy là của tôi và chỉ riêng tôi mà thôi, kể cả khi thể chất của nàng đã rời xa mãi mãi khỏi đời tôi.”

Hermione nhìn trong im lặng khi Draco siết chặt nắm tay và cúi đầu. Hắn vẫn cứ vậy một vài phút trước khi đứng thẳng người lại, vén tóc ra khỏi mặt, và tiếp tục đi dạo quanh phòng. Tuy nhiên, lần này, hắn có vẻ ít chú ý đến những tác phẩm nghệ thuật xung quanh mình. Thay vào đó mắt hắn dán chặt vào Hermione.

“Em biết không,” Draco lặng lẽ nói khi bắt đầu tiến về nơi Hermione đang đứng bên cạnh lối vào bí mật, “Iris là nữ thần cầu vồng và cảm xúc trong thần thoại Hy Lạp.” Hắn dừng lại trước Hermione và cười nhẹ trước sự ngạc nhiên trên gương mặt của cô. “Đúng, tôi cũng biết về thần thoại Hy Lạp. Thật ra tôi bị nó thu hút. Tôi không bao giờ đọc mấy thứ vớ vẩn của Muggle về cuộc chiến thành Troy hay hành trình của Odysseus; tôi không mấy hứng thú với mấy câu chuyện bịa biểu dương những gã người không xứng đáng. Không, chính những vị thần đã hấp dẫn tôi.

“Iris là sứ giả của thần Hera. Nàng lướt trên những dải cầu vồng để đem tin tức từ vua của các vị thần – Zeus và Hera, tới loài người. Nàng cũng đã mang linh hồn của những người thiếu nữ đã chết tới cánh đồng Elysian, nơi nàng đã trồng một đoá hoa diên vỹ trên từng ngôi mộ. Thú vị, Iris mà ta biết cũng có một vai như thế khi phục vụ cho Chúa tể Hắc ám: Cô ấy đưa tin cho những Tử Thần Thực Tử trong và ngoài hàng ngũ lúc xảy ra chiến tranh, bởi bất cứ phương thức liên lạc nào bằng pháp thuật nào cũng đều bị chặn vào thời điểm đó.

“Thú vị lắm là Chúa tể Hắc ám đã tin cô ấy quá mức, bởi hắn ta chẳng tin nổi anh trai của cô ấy, Blaise, rằng gã có thể trở thành một Tử Thần Thực Tử. Nhưng sự tin tưởng của hắn ta đã bị giết chết một cách thảm hại, Iris đã phản bội chúng tôi và đưa thông tin cho kẻ thù – ồ đúng thế, lần đầu tiên, Chúa tể Hắc ám đã phạm sai lầm.”

Draco dừng lại và bật ra một nụ cười gat gắt, vô cảm. Gương mặt hắn vặn xoắn lại với sự cay đắng xuất hiện như thể hắn vừa nếm phải một thứ gì đó rất ghê tởm. “Thế đấy, em có thể tưởng tượng điều gì xảy ra tiếp theo,” hắn kết thúc.

“Vậy… vậy đó là lí do cô ấy chết ư?”

“Đó là cách cô ấy đã chết. Chúa tể Hắc ám không thích bị phản bội. Và tôi phần nào hiểu được vì sao hắn lại như thế.” Draco bắn cho Hermione một ánh nhìn xuyên thấu tới tận tâm can. “Sự phản bội, đặc biệt là từ người mình tin tưởng, là tội ác kinh khủng nhất của loài người.”

Draco thở dài lần nữa, rồi nhẹ nhàng nói. “Nhưng cô ấy đã tô vẽ cho cuộc sống của tôi những sắc màu. Mọi thứ với tôi khi trước luôn là đen và trắng… Tôi đã có thể theo đuổi giấc mơ của cha và trở thành một Tử Thần Thực Tử hay theo phe đối lập. Tôi đã có thể hoàn thành nhiệm vụ Chúa tể Hắc ám giao hay giao cả gia đình mình cho hắn. Tôi đã có thể làm như thế này hoặc thế nọ. Mỗi ngày, đều trôi qua giống nhau, và tôi luôn chọn bóng đêm vì con đường ấy luôn dễ dàng hơn. Iris tới và làm thế giới của tôi trở nên phức tạp. Cô ấy cho tôi nhiều lựa chọn hơn.”

Hermione mở miệng đáp lời, nhưng Draco đã nói trước khi cô kịp lên tiếng. “Đi với tôi. Tôi không đưa em đến đây chỉ để kể chuyện; như đã nói, tôi có vài thứ muốn cho em xem.”

Cô tuân theo và để hắn nắm lấy khuỷu tay rồi dẫn tới chỗ con rắn thuỷ tinh to lớn ở giữa căn phòng. Khi hai người tới nơi, Draco buông Hermione ra và ấn lòng bàn tay mình vào mặt kính. Không có gì xảy đến với ngọn lửa đang leo loét nơi trung tâm của bức chạm, Draco nhìn chằm chằm, sững sờ bởi thứ trước mặt một lúc trước khi nói, “Làm theo tôi.”

“Ý anh là –”

“Cứ làm đi,” hắn nóng nảy. Rồi, có lẽ quá thiếu kiên nhẫn để đợi Hermione tuân lệnh mình, hắn cầm lấy cổ tay Hermione bằng tay kia của mình và ấn lòng bàn tay của cô vào con rắn.

“Cái gì thế này?” Hermione thở hổn hển.

“Món quà mà tôi tặng cho Iris từ rất lâu rồi,” Draco lặng lẽ trả lời, nhìn chăm chút vào bức chạm. “Cha tôi đưa nó cho tôi, và ông có nó từ Chúa tể Hắc ám như là một phần thưởng cho việc hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn đã được giao cho ông nhiều năm trước khi tôi ra đời. Khi tôi lần đầu nhận nó, nó nhỏ hơn rất nhiều, nhưng tôi đã làm nó to được đến kích cỡ này. Iris và tôi nhận ra rằng ngọn lửa” – hắn ra hiệu cho con rắn -- “cháy mạnh mẽ hơn nhiều khi nó cao và mạnh hơn gấp mười lần.”

“Nhưng nó là gì?”

“Tôi không thể nói chính xác cho em biết được, vì tôi cũng không biết. Nó được tạo ra từ pháp thuật mạnh mẽ hơn nhiều mà tôi biết. Mặc dù, tôi biết, mục đích của nó là hợp nhất hai lình hồn hay thứ gì đó đại loại thế. Nếu ngọn lửa chuyển sang màu vàng, có nghĩa là hai linh hồn từng ở cạnh nhau giờ đây đã bị chia cắt. Nếu ngọn lửa chuyển sang màu xanh, nghĩa là hai linh hồn chưa từng bên nhau đều đang sống mạnh mẽ. Mặc dù, phần lớn thời gian, nó không có biến chuyển gì vì tìm được hai linh hồn được tạo ra chỉ để dành cho nhau cứ như kiếm hai hạt cát y hệt nhau vậy: Nó gần như không tưởng.”

“Và màu xanh lá?”

“Tôi không biết.”

“Voldemort dùng nó để làm gì?” Hermione hỏi, dù bản thân đã biết chắc câu trả lời.

“Không có gì để em bận tâm cả,” Draco gay gắt, “em sẽ không hiểu gì đâu.”

“Thật ra,” Hermione vặn lại, cơn giận bùng nổ, “Tôi nghĩ là tôi sẽ hiểu.”

Draco cười. “Tôi nghi ngờ đấy,” hắn chế giễu. “Đó là nghệ thuật hắc ám.”

“Ồ? Vậy tôi cho rằng sẽ không có hại gì nếu tôi hỏi… Nó không, vô tình, có thể làm gì đó với những Trường sinh linh giá của hắn chứ?”

Nụ cười nửa miệng nhanh chóng trượt khỏi gương mặt của Draco. “Em nghe về những điều đó ở đâu?” hắn chậm rãi hỏi, quay lại nhìn cô.

“Là bạn của Harry Potter cũng có cái lợi của nó,” cô nói với điệu cười trống rỗng trước khi lại đưa mắt về tấm kính được chạm trổ. “Tôi đoán là Vodemort –”

“Đừng nói tên hắn ta,” Draco rít.

“—sử dụng nó để kiểm tra lại xem những nỗ lực tạo ra Trường sinh linh giá của hắn có thành công hay không. Và tại sao anh lại không muốn tôi nói tên hắn ra? Tôi đã nghĩ loại người như anh xem hắn là một người hùng chứ, không còn lí do gì để sợ hắn cả.”

“Hắn là chúa tể của tôi, và tôi không xứng để gọi tên hắn. Em,” hắn thêm vào, nhìn Hermione với nỗi sợ xen lẫn tức giận. “em không đáng để hôn vết dơ trên giày hắn nữa.” Giọng hắn run rẩy khi nói thêm, “Tôi không biết em lấy đâu ra can đảm để gọi tên hắn trong khi nhiều người đã bị trừng phạt vì làm thế.”

“Vì tôi không sợ bất kì hình phạt nào của anh,” cô trả lời thật lòng, không lúng túng chút nào khi Draco đột ngột đổi thái độ vì cô đã quá quen với việc đó. “Tôi đã từng sợ, nhưng giờ thì chả còn gì để mất nữa.” Draco không trả lời, thế nên Hermione tóm lấy cơ hội này và đổi đề tài. “Vậy anh nghĩ màu xanh lá tượng trưng cho cái gì? Nó phải có ý nghĩa gì đó chứ… mọi thứ đều có mục đích của nó.”

“Tôi không biết,” hắn nói ngập ngừng. Rồi hắn rụt tay lại, và ngay lập tức ngọn lửa tắt ngấm. “Tôi không nghĩ màu sắc quan trọng nữa, mà sự thật là… bằng cách nào đó chúng ta gắn kết với nhau.” Hắn nhìn đi chỗ khác trước khi nói, “Nhưng chúng ta đã ở đây lâu rồi, đi thôi.”

Draco nắm tay Hermione và rút ra khỏi bề mặt kính. Thay vì thả ra, hắn tiếp tục giữ nó khi kéo cô khỏi con rắn và tới lối vào bí mật. Trong vài giây, hắn đã tìm thấy cái núm tròn và túm lấy nó. Bức tường mờ đi, và cả hai người họ bước xuyên qua những sợi chỉ sáng lên của tấm thảm.

Khi đã thận trọng bước ra tới bên kia, Draco lên tiếng. “Có một điều tôi muốn hỏi em. Em có… em có làm phép không? Trong căn nhà này?”

“Không,” Hermione nhanh chóng trả lời, tim chùng xuống. Nhận ra mình đang nắm chặt tay của Draco, cô thả lỏng và nói thêm vào, bình tĩnh hết mức có thể. “Tôi không biết anh đang nói về cái gì cả.”

Draco nhìn chằm chằm vào cô. Mắt hản nheo lại và nhìn như thể đang xem xét sự thật đằng sau lời cô nói. Cuối cùng, hắn nói cứng nhắc, “Tốt. Bởi nếu em có…”

Hermione cắn đầu lưỡi và cảm nhận vị máu nồng trong miệng. “Anh sẽ phải giết tôi,” cô lặng lẽ kết thúc, vô thức trượt bàn tay không của mình vào túi chiếc áo choàng đang mặc và nắm chặt những ngón tay quanh cái tay cầm nhẵn nhụi của cây đũa phép bị đánh cắp đang giấu ở bên trong.

Hết chương XXI

Chương XXII: LỜI HỨA

Tuần chuẩn bị cho bữa đại tiệc của Pansy chồng chất công việc. Hermione tạm thời không phải trông coi bọn trẻ nữa mà thay vào đó bị buộc phải tự tay mình chuẩn bị bữa tối (công việc tẻ nhạt này đã hơn một lần mời gọi cô đụng đến cây đũa gỗ nhặt được) và nghe Pansy sai bảo, người có vẻ đã lấy lại được thái độ giả tạo hợm hĩnh của mình. Thực tế, khi nào mà có những phù thủy ghé qua với lý này lý nọ, Pansy đối xử với Hermione cay nghiệt hệt những người hầu khác. Mặc dù Hermione hiểu được thái độ kẻ cả mới hồi lại của Pansy, lần đầu tiên trong đời cô ước, mình có thể ở cùng Draco chứ không phải ai khác.

Trước khi kẻ ăn người ở trong nhà để ý thì cái ngày đó đã đến rồi. Hermione tỉnh dậy sáng đó khi tiếng quát chói tai của Pansy trôi dạt xuống phòng cô từ tầng trên, đang quở trách ông quản gia Bingley vì làm việc gì đó mà cũng không xong.

Mặc dù phần nào cô cũng muốn vùi mình xuống dưới cái chăn cóng ghét và ngủ lại, Hermione biết rằng sớm muộn gì Pansy cũng có việc cho cô làm thôi vì vậy cô cố gượng mình ra khỏi giường. Vừa chạm chân xuống đất, cô ngáp ngắn ngáp dài trước khi lê đến bên cái ngăn tủ dưới chiếc giương, vớ đại cái váy ngay trên, và tròng nó vào người. Cô cho phép mình nghía qua mặt mũi trong gương trước khi rút đũa từ chỗ giấu bí mật tít bên trong cái ngăn tủ dưới cùng, nhét nó cẩn thận vào trong váy và đi lên sảnh chính.

Đúng như Hermione đoán, Pansy đã vồ lấy cô ngay khi cô vừa đóng cánh cửa sau lưng.

“Granger, cô đã phủ kem lên món bánh pudding chưa?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .